Cưới nhau 5 năm, chồng nghe lời mẹ đánh đập, đuổi vợ bầu ra đường không dưới 4 lần

Nghe lời mẹ, chồng nhiều lần quăng đồ đạc và đuổi tôi ra đường. Mặc cho tôi quỳ lạy van xin, anh vẫn không mảy may động lòng.

Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, và quyết định sống thử với nhau như bao cặp đôi khác. Lúc đó, còn trẻ con, tôi không biết cách phòng tránh nên đã lỡ mang bầu. Anh là người có trách nhiệm nên chúng tôi cưới nhau.

Trước khi cưới, anh nói với tôi: “Từ nay về nhà sống chung với ba mẹ anh thì phải khác, em phải tuyệt đối nghe lời anh, anh nói gì cũng không được cãi lại”. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi diễn ra đúng như những lời anh nói. Suốt 5 năm, tôi không được quyền nêu lên ý kiến riêng của mình và cũng không có ai lắng nghe lời tôi nói.

Tôi mang tiếng là con gái không biết giữ mình, bầu bì trước khi cưới nên mẹ chồng luôn tỏ vẻ khó chịu và hay cằn nhằn. Cuộc sống ở nhà chồng của tôi không khác gì địa ngục. Nhiều lúc tủi thân chỉ biết khóc thầm, nếu để nhà chồng biết thì cũng chỉ nghe những lời sỉ vả càng làm đau lòng hơn.

Cưới nhau 5 năm, chồng nghe lời mẹ đánh đập, đuổi vợ bầu ra đường không dưới 4 lần

Chồng nhiều lần đánh đuổi tôi ra khỏi nhà - Ảnh minh họa: Internet.

Do tính chất công việc, anh thường đi công tác nhiều ngày mới về. Tôi cũng là phụ nữ cũng có tính ghen tuông, với lại đang bầu bí nên tôi càng nhạy cảm hơn trong những chuyện đó. Tôi thường cằn nhằn anh về chuyện sợ anh có người phụ nữ khác. Anh không nói không rằng mà tát tôi một bạt tai như trời giáng, tôi ôm mặt khóc nức nở.

Mẹ chồng xen vào bênh vực con trai. Bà hoạnh họe tôi: “Cái thứ ăn không ngồi rồi mà còn đi ghen bóng ghen gió. Nó đi làm nuôi cô chứ nuôi ai, bị đánh là vừa lắm, chứ khóc lóc gì”. Tôi gục xuống, khóc như một đứa trẻ, ấm ức đến phát điên vì không nói được lời nào.

Sự việc không dừng ở đó, mẹ chồng còn nói xấu tôi với hàng xóm. Bả nói tôi chỉ biết ăn không ngồi rồi, ở nhà không làm gì hết, còn hỗn hào, cãi tay đôi với mẹ chồng.

Có lần nghe bà nói xấu tôi với hàng xóm, tôi nhắc khéo: “Con có làm gì sai thì mẹ dạy, chứ đừng đi nói xấu con như vậy, tội nghiệp con”. Mẹ chồng gật gật, có vẻ hơi xấu hổ. Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã êm xuôi. Không ngờ bà đem chuyện đó nói cho chồng tôi nghe, rồi thêm mắm dặm muối. Chồng tôi một mực nghe lời mẹ, quăng đồ đạc và đuổi tôi ra khỏi nhà. Không phải chỉ một lần mà suốt 5 năm nay, tôi đã chịu đựng cảnh đối xử tệ bạc này không dưới 4 lần.

Những lần như vậy, tôi ấm ức vác bụng về nhà mẹ đẻ. Ba mẹ không làm lớn chuyện, cho tôi ở vài ngày rồi nhà chồng cũng qua đón về. Đôi lúc, tôi muốn buông bỏ hết mọi thứ để giải thoát cho chính mình nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng và nghĩ đến tình cảm với anh còn sâu đậm nên thôi.

Đến một ngày, tôi nhận được tin nhắn của người bạn cũ, anh ta cũng đang buồn vì chuyện vợ con. Ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin hỏi han, tâm sự với nhau.

Chồng tôi thấy vậy sinh nghi, anh ấy kiểm tra điện thoại và tức giận mắng chửi tôi thậm tệ: “Đồ đàn bà hư, sắp làm mẹ đến nơi rồi mà còn mèo mỡ gà đồng với thằng khác hả?” Anh đập nát chiếc điện thoại ngay trước mặt tôi. Trong đêm mưa gió, anh ấy đuổi tôi ra khỏi nhà, mặc tôi quỳ lạy van xin nhưng vẫn không chút động lòng.

Sau đêm hôm đó, tôi về ở luôn nhà mẹ và không về nhà chồng nữa. Tôi sẽ không khóc vì đã tốn quá nhiều nước mắt cho cuộc hôn nhân này rồi. Bây giờ, tôi chỉ mong cho đứa bé ra đời thật sớm để có chỗ dựa tinh thần mỗi khi thấy cô đơn và tủi thân.

Theo phununews