Đêm tân hôn mẹ chồng bảo: "Mẹ cho thằng Nam uống thuốc rồi"

Tôi là 1 cô gái sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo

. Từ nhỏ tôi đã nghĩ mình phải cố gắng học hành để thoát khỏi lũy tre làng, tôi không muốn quanh năm làm lụng vất vả rồi già đi nhanh chóng bên đàn con nheo nhóc. Bố mẹ tôi cũng ủng hộ con gái nên luôn động viên tôi cố gắng.

Rồi tôi cũng vào được đại học, lên thành phố tôi đi làm thêm mỗi lúc có thời gian rảnh. Cuộc sống tuy vất vả nhưng nó dạy cho tôi nhiều điều, từ ngày lên thành phố tôi ngày 1 phổng phao và trắng trẻo xinh xắn hơn nên có rất nhiều người theo đuổi.

Đêm tân hôn mẹ chồng bảo:

(Ảnh minh họa)

Khi đó vì quá bận học hành và kiếm tiền nên tôi chẳng yêu ai cho đến lúc ra trường. Lúc này tôi yêu 1 anh cùng tuổi, tình yêu của 2 đứa rất trong sáng và tươi đẹp. Ngày bọn tôi đi làm tối về hẹn hò lượn lờ ngắm nhìn phố xá. Tôi yêu anh rất nhiều và luôn nghĩ sau này nhất định chúng tôi sẽ cưới nhau.

Nhưng cuộc sống chẳng nói trước được điều gì, nhà tôi nghèo nhà anh cũng chẳng kém, trên vai 2 đứa là gánh nặng kinh tế của gia đình. Năm đó bố tôi ốm nặng mẹ tôi cũng suy sụp, những đồng lương tôi kiếm được hầu như đều gửi về nhà. Anh cũng chẳng có để giúp, lúc này tôi nghĩ nếu 2 đứa lấy nhau thì chẳng bao giờ khấm khá được.

Dịp đó tôi về quê mẹ tôi đề cập đến chuyện chồng con, nhưng không phải bà giục tôi cưới người tôi yêu mà bà muốn mai mối cho tôi 1 anh nhà giàu đó là cách duy nhất để giúp gia đình tôi khi ấy.

Tôi rụng rời tay chân không đồng ý, nhưng nhiều ngày ngồi ngắm mái nhà liêu xiêu bố thì ốm nặng tiền chẳng đủ để nằm viện ngày này qua tháng khác nên đành xin thuốc về nhà. Tôi bất lực và thấy bế tắc nên đã chia tay người yêu.

Khi đó cả 2 đều đau khổ, nhưng sau cùng anh ấy cũng đồng ý. Tôi gặp người đàn ông mai mối kia, ấn tượng đầu tiên là anh ấy khá đẹp trai. Khi ấy tôi lấy làm lạ, sao 1 người giàu có hình thức ưa nhìn thế kia mà lại chịu đồng ý tìm hiểu và đòi cưới 1 đứa quê mùa như tôi cơ chứ.

Sau 3 tháng đi lại nhắn tin hỏi han tôi tặc lưỡi lên xe hoa làm dâu thành phố trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. Mẹ chồng khá tâm lý bà bảo cưới về vẫn đồng ý cho tôi đi làm nên tôi cũng nghĩ cuộc sống của mình sẽ được thoải mái.

Đám cưới diễn ra chóng vánh, mọi thủ tục đều do nhà trai lo liệu, bố mẹ tôi chỉ cần đến tham dự còn tôi thì chỉ cần mặc váy cưới vào làm cô dâu là đủ. Chồng tôi cũng khá ân cần với vợ, anh ấy lúc nào cũng cười cười hiền hiền.

Đám cưới xong xuôi tôi lên xe về nhà chồng trong lòng khá ngổn ngang vì không rõ quyết định của mình có đúng không nữa. Tôi biết mình đã làm người yêu cũ thất vọng và đau khổ, nhưng hoàn cảnh lúc đó khiến tôi không có lựa chọn nào khác.

Đêm đó khi tắm rửa xong, vừa bước ra khỏi nhà tắm tôi liền nghe mẹ chồng bảo:

– Mẹ cho thằng Nam uống thuốc rồi đấy, con vào tân hôn đi. Yên tâm 1 đêm nó chỉ lên cơn 1, 2 lần thôi, con đừng lo.

Tôi ú ớ:

– Lên cơn ư? Nghĩa là sao ạ, chồng con bị bệnh gì hả mẹ.

– À mẹ chưa nói với con nhỉ, nó bị bệnh động kinh con à. Nhưng nếu uống thuốc đều đặn thì bệnh sẽ tái phát ít thôi, con cứ yên tâm ngủ nhé.

– Động… động kinh ấy ạ.

– Ừ, thôi con vào đi chồng con đang chờ.

Giây phút đó tôi bủn rủn hiểu ra vì sao 1 đứa nhà quê như mình lại được làm dâu nhà giàu dễ dàng đến vậy. Tôi như chết lặng chân thì cứng đơ chẳng bước nổi nữa. Vào phòng thấy chồng ngồi trên giường cứ nhìn vợ cười cười là tôi rùng mình.

Tôi bảo mệt nên không muốn làm chuyện kia, nên anh cũng gật đầu đồng ý, tôi đoán không phải anh ấy tôn trọng mình mà những người bị động kinh thường giảm ham muốn chuyện kia.

Đêm tân hôn mẹ chồng bảo:

(Ảnh minh họa)

3 giờ sáng tự dưng tôi thấy giường rung lên, nhìn sang thấy chồng đang lên cơn co giật, mắt trợn ngược miệng trào bọt miếng. Sợ quá tôi lấy chăn cho anh cắn kẻo cắn vào lưỡi rồi gọi mẹ chồng lên xem giúp. Nhìn cảnh tượng khi ấy tôi thấy ám ảnh, tôi chưa từng chứng kiến người bị động kinh khi nào nên rất sợ.

Phải vật lộn gần 30 phút xoa bóp đủ thứ chồng tôi mới hết cơn, lúc này anh mềm nhũn mệt lả, còn hỏi tôi hôm nay là thứ mấy làm tôi sợ hết hồn. Giờ tôi mới thấm câu nói: “Cái gì cũng có cái giá của nó” quả thật không sai, tôi không biết tương lai của mình rồi sẽ ra sao nữa. Có lẽ vì tôi tham phú phụ bần nên đang gặp quả báo chăng?

Theo tamsubuon