Đời người chỉ có vài "chuyện to" cần tôn trọng nhưng lại quá nhiều "chuyện bé" tự xé ra to

Tâm sự của vị bác sĩ dưới đây thực sự là một câu chuyện đáng ngẫm giữa cuộc sống hiện đại có phần xô bồ hiện nay.

Hôm qua mình cùng đồng nghiệp ở cơ quan đi dự đám tang của một bệnh nhân. Bà ấy là bệnh nhân của tụi mình từ gần chục năm nay nên có nhiều gắn bó. Và hai ông bà đều là người gốc nước ngoài sống ở đây nên không có gia đình.

Ở cái tuổi chín mươi mấy của họ, thì bạn bè cũng còn rất ít nên tụi mình đi dự đám tang để ông già bớt cô đơn đi một chút.

Sau một cái lễ ngắn gọn, giản dị và rất dễ thương, cả bọn ra ngồi quán cà phê trò chuyện với nhau một tí trước khi về. 

Đứa nào cũng ngạc nhiên, vì trong đám tang được xem lại một băng hình ảnh của bà bệnh nhân và ông chồng bà ấy, cả bọn mới phát hiện ra hồi trẻ hai ông bà ấy đã từng đẹp và mạnh mẽ tới cỡ nào...

Đời người chỉ có vài

Ảnh minh họa.

Có bạn kể, em với anh ấy yêu nhau, yêu thật là yêu, không gì tả được, suốt mấy năm trời, đám cưới rình rang cả một vùng... 

Vậy mà chị biết không, khi con chúng em ra đời, khi những mâu thuẫn, vấp váp đầu tiên của em với nhà chồng, khi em ốm, em mệt, khi em buồn, em khổ ... anh ấy không còn muốn ở bên em nữa, anh ấy đi ra khỏi nhà, đến đâu đó để tránh mâu thuẫn.

Anh ấy bảo, anh cũng chán cũng buồn lắm. Không ngờ cuộc sống cơm áo gạo tiền, con cái, mẹ chồng nàng dâu lại có thể đẩy chúng ta ra xa đến vậy. 

Nhưng anh không thể nào vì em mà cãi mẹ anh, anh cũng không thể nào vì mẹ anh mà hắt hủi em, vậy nên anh muốn tránh đi...em bảo anh phải làm thế nào?

Có bạn kể, từ ngày chia tay với chồng, em trở nên cay nghiệt với cuộc đời, với bạn bè, với người thân, với cả con em. 

Em đánh nó, mắng nó chỉ vì những lý do hết sức vớ vẩn xong rồi em lại khóc. Đến hôm rồi, nó xin được đi ở với bố vì nó bảo: "con sợ mẹ lắm". Nghe con nói thế, em chỉ còn biết khóc chị ơi. Chị hãy chỉ cho em thuốc gì để em tỉnh lại...

Có bạn kể, em với chồng em vẫn thương nhau, nhưng sao khắc khẩu quá chừng. Em ghét cái tính lười nhác, ỉ lại của anh ấy, đi làm về là chỉ có nằm dài ra ghế, kệ vợ, kệ con, mè nheo, khóc lóc, em thì hết sức rồi... lắm hôm chỉ vì bát canh mặn nhạt mà cáu nhau, quăng quật bát đĩa, con cái khóc lóc, nhà cửa tanh bành, hai đứa lôi đủ các từ ngữ không hay ra để mắng nhau, rồi không nhìn mặt nhau đến mấy ngày...

Hồi lâu rồi, có một bạn từng bỏ cả hai đứa con ở nhà để đi học thạc sĩ ở nước ngoài để tránh mâu thuẫn.

Bạn ấy bảo, lúc ở nhà em tưởng đi như thế này là giải thoát, nhưng mà qua đây rồi em mới thấy mình sai nhiều quá chị ơi. Giờ chỉ mong anh ấy đừng vội phụ em, chờ em về hai đứa làm lại từ đầu... Chỉ tại em mang trong người quá nhiều nguyên tắc sống chị ạ.

Sau mỗi lần dự một đám tang hoặc gặp một cuộc đời bất hạnh, thật lòng mình không muốn gì nhiều, lúc đó chỉ muốn chạy ào về, ôm lấy chồng con, bố mẹ, anh chị em, người thân, bạn bè... để được nghe tiếng thở của nhau, nhìn nhau, thương nhau, bên nhau một cách ấm áp, dễ chịu với tất cả những gì có trong mỗi người...

Nghề của mình luôn đối mặt với nhiều bất hạnh, bệnh tật, ốm đau, chia lìa... nên mình đã sớm hiểu được trong cuộc đời này chuyện gì là to, chuyện gì là nhỏ...

Đời người chỉ có vài

Theo Ttvn