Ông lão bẩn thỉu đi vào ngân hàng rút 200 ngàn, nhân viên khinh bắt ông chờ 3 tiếng

Chẳng phải con người ta từ nhỏ vẫn thường được dạy đừng bao giờ nhìn mặt người khác mà bắt hình dong hay sao.

Đôi khi, chỉ nhìn vào cái bề ngoài nghèo khổ ấy mà người ta lại đánh giá rằng con người ấy chẳng đáng phải mất thời gian tiếp làm gì cho mệt.

Cũng giống như chuyện của cô nhân viên nọ và hai mẹ con ăn mặc luộm thuộm lôi thôi với bộ đồ ngủ vào cửa hàng. Thế nhưng sự tận tình của cô nhân viên mới đã khiến cho hai mẹ con nọ vô cùng hài lòng thậm chí đề bạt với giám đốc cho cô gái ấy lên làm quản lý.

Câu chuyện này thì khác 1 chút, vẫn là thái độ coi thường nhưng chỉ có điều không có ai đồng ý và trở thành người không phân biệt đối xử như với cô gái kia.

Hôm đó cũng như những ngày bình thường khác. Trong cái lúc đang bận rối mù hết cả lên, cả dãy dài vẫn còn đang xếp hàng phía sau thì có một ông lão đến lượt tiến đến nói với cô nhân viên rằng:

– Cho tôi rút 200 ngàn với cô ơi.

– Bác nói rút 200 ngàn sao? Sao bác không rút ở ngoài cây kia cho nó tiện?

– Tôi già rồi, mắt tôi kém lắm nên không nhìn được. Cô rút giúp tôi để tôi còn gọi điện cho con trai tôi, người ta gọi nói điện thoại tôi hết tiền rồi.

Ông lão bẩn thỉu đi vào ngân hàng rút 200 ngàn, nhân viên khinh bắt ông chờ 3 tiếng

(Ảnh minh họa)

– Bác ra ngoài kia đợi đi ạ, cháu đang bận lắm tý đến lượt rồi bác lên.

– Nhưng giờ là lượt của tôi rồi, tôi đã đợi nãy đến giờ.

– Bác cứ ra ngoài đi, chút nữa cháu gọi. Không thì bác ngồi ở cái ghế chờ kia kìa.

– Vâng tôi ra đó ngồi tý cô gọi tôi nhé.

Chẳng ai mảy may quan tâm đến việc người đàn ông già cả đó đang rất sốt ruột. Ông ăn mặc bẩn thỉu quá khiến cô nhân viên chỉ biết nhìn bằng ánh mắt khinh miệt, coi thường. Đã thế rút có 200 ngàn thì lại quá ít nên cô nhân viên mới khinh và bắt ông lão phải chờ mình.

Sau khi đuổi được ông lão đó ra chỗ ghế chờ cô mới thở phào nhẹ nhõm làm tiếp công việc của mình. Cứ thế, ông lão loay hoay đợi đến 3 tiếng đồng hồ, lúc này đã vãn người hơn vì trời vào buổi trưa rồi. Nhưng mà cô gái nhân viên nọ vẫn chưa hề gọi ông đến để rút hộ ông tiền.

Đúng lúc đó thì giờ nghỉ trưa đã điểm, ông lão chuẩn bị nước mắt ngắn nước mắt dài vì không rút được tiền thì bất ngờ thay giám đốc đi xuống nhìn thấy ông lão lập tức mừng rỡ rồi cười ôm chặt:

– Ôi bố! Bố đến khi nào?

– Bố đến đây từ lúc 9h sáng rồi con.

– Sao cơ, thật sao? Sao bố không gọi con mà ngồi đây làm gì? giờ đã 12h trưa rồi bố đợi con lâu lắm đúng không?

– Bố đợi rút tiền. Điện thoại bố hết tiền rồi mà bố vào đây bảo cô kia rút tiền cho bố 200 ngàn mà cô gái kia bận quá nên chưa rút được.

– 200 ngàn khiến bố tôi phải đợi suốt 3 tiếng ở đây rồi sao? Tôi thật thất vọng về nhân viên của mình đó.

– Giám đốc, em, em xin lỗi anh…

Ông lão bẩn thỉu đi vào ngân hàng rút 200 ngàn, nhân viên khinh bắt ông chờ 3 tiếng

(Ảnh minh họa)

– Người cô cần xin lỗi là bố tôi kia kìa chứ không phải tôi đâu.

– Cháu, cháu xin lỗi bác.

– Được rồi, không sao đâu. Chắc tại cô gái kia bận quá thôi.

– Bố con mình đi ăn nhé.

– Bố rút được tiền rồi, con muốn ăn gì bố mua cho.

Hai người vừa rời khỏi vừa trò chuyện. Hóa ra, bố của giám đốc chỉ là một người đàn ông quê mùa đến thế. Nhưng sự ân cần và tận tình của ông dành cho cậu con trai mình thật đáng khiến người ta phải nghẹn ngào. Cô nhân viên nọ sau lần đó cũng quá xấu hổ nên tự động xin nghỉ việc.

Trên đời này vẫn còn tồn tại những điều kì lạ như vậy xảy ra.

Đó cũng chính là một bài học lớn dành cho mọi người. Bất cứ lúc nào cũng học tập và đừng bao giờ coi thường vẻ bề ngoài của người khác.

Biết đâu đấy nhìn bên ngoài họ chỉ như một kẻ ăn mày nhưng thực chất lại là một đại gia. Thế mới nói ở đời, bất cứ ai cũng cần được tôn trọng. Hãy lịch sự với người khác thì chắc chắn sẽ nhận được sự tôn trọng của họ dành cho mình.

Theo tamsubuon