Sống và yêu nhau vì chữ nợ. Trả nợ xong rồi, thì phải rời đi...

Cuộc đời ngoài kia vẫn bon chen nhiều lắm, tuyệt đối em không được cho phép mình gục ngã. Chẳng ai có hai cuộc đời để sống, hãy sống sao cho trọn vẹn.

Gửi em, cô gái vừa tan vỡ mối tình đầu...

Em à, 24 tuổi, cái tuổi chẳng phải muộn nhưng cũng không còn trẻ để em có thể quên và bắt đầu lại một mối quan hệ mới. Cái tuổi dở xanh cũng chưa đủ chín để em có thể nhìn đời bằng những gam màu sáng sau những lần dang dở. Em đừng buồn, vì ngày hôm qua người còn ngọt ngào, mà hôm nay đã vội vã nói chia xa.

Đừng trách, chỉ là hết duyên, hết nợ thì người mãi đi thôi. Chuyện tình cảm không thể khiên cưỡng. Phật dạy rằng " Cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn luân hồi, kiếp này tiếp nối kiếp khác. Con người ta, gặp nhau là bởi chữ DUYÊN. Sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ. Họ đã trả xong nợ, thì họ phải rời đi".

Ta biết, ngày hôm nay em đang buồn, đang đau. Cái cảm giác thức dậy vào một ngày mưa phùn, người nói người không còn thương nữa, người nói mình chẳng hợp nhau, người nói mình dừng lại thôi. Đánh đổi 2 năm để kết thúc bằng hai từ " không hợp". Ta biết, em đau. Đau như chính sinh mạng mình vậy.

Dù có vật vã, thổn thức mỗi đêm, giờ nỗi nhớ có còn, cũng chỉ là lầm lạc thôi. Em dành hai năm tuổi trẻ đẹp nhất để yêu người, 2 năm tuổi trẻ bỏ qua các mối quan hệ khác để bên người. Hai năm, đủ để em xem họ là một phần sinh mệnh.

Sống và yêu nhau vì chữ nợ. Trả nợ xong rồi, thì phải rời đi...

Năm 22 tuổi, em bắt đầu lao vào tình yêu, cái tuổi còn non xanh để em có thể lường trước những khổ đau, mất mát có thể xảy ra vào một ngày nào đó. Em yêu bằng thứ tình yêu mãnh liệt nhất cứ như thể ngày mai thôi sẽ không còn được yêu nữa. Vượt lên trên cả tình yêu em dành cho người đó là tình thân, là sự tin tưởng giông gió qua đi, hạnh phúc sẽ về.

Năm em 24 tuổi, lần đầu tiên em trắc trở trên con đường tình duyên, dở dang mối tình đầu. Ta hiểu, nó đau đến mức nào. Vì đã từng là cả nguồn sống, là động lực, là hy vọng, tất cả của em.

Có bao người như em, vượt qua tuổi thanh xuân vẫn là một vì sao đi lạc. Em à, cuộc đời là thế, phải mất mát, tổn thương thì mới vững vàng mà đứng dậy cho những vấp ngã về sau.

Sống và yêu nhau vì chữ nợ. Trả nợ xong rồi, thì phải rời đi...

Em à, hãy cứ khóc đi, khóc để ta biết em chưa chai lỳ, để ta biết qua sóng gió này em sẽ kiên cường hơn. Để em biết mình cần gì và nên làm gì. Hôm nay chưa quên, thì ngày mai, rồi ngày mai nữa. Con đường còn dài, vấp ngã còn nhiều lắm, không mạnh mẽ đứng lên thì sẽ gục ngã thôi em.

Tuổi trẻ, ai chẳng có những vết thương, những đớn đau cho riêng mình, có những vết thương qua thời gian sẽ lành lại, nhưng cũng có những vết thương thì vẫn còn mãi đó, vẫn thổn thức mỗi đêm, hay nhói đau khi mưa về. Nhưng rồi, người ta vẫn sống tốt đấy thôi.

Cuộc đời ngoài kia vẫn bon chen nhiều lắm, tuyệt đối em không được phép yếu đuối. Chẳng ai có hai cuộc đời để sống, sống sao cho trọn vẹn. Dù có phải đớn đau bao nhiêu đi nữa, dù không thể cùng người mình từng thương nắm tay đi trọn tới cuối con đường, thì hãy cứ nhìn đời bằng đôi mắt an nhiên nhất, nhé em!

Theo PNN