Gởi chị, người đang mượn chồng em



(BaoveNTD) - Em tin chồng em cũng như vậy nên em tạm thời cho chị - người đang mượn chồng em. Chứ không phải anh hối hận và muốn trở về với chị. Bây giờ chị có thể tự hào chị đi với chồng em thì người đời không chê trách chị như trước đây họ đã từng nói với em. Em chỉ quan tâm chồng em đang nghĩ gì thôi. 

Chào chị, cô vợ gạo đường mắm muối của chồng em.

Em vẫn kính trọng và gọi chị bằng tiếng “chị”, vì chị là vợ đầu của anh (người chồng danh chính ngôn thuận của em hiện giờ và sau này).  Mặc dù trong mắt chị, em không phải là người “em”, em chỉ là người giật chồng chị.

Chắc thời gian đó chị quá bận rộn với việc giam mình trong nhà để tính toán chi li sổ sách gạo, đường, mắm, muối nên chị đã quên mất chính anh đã chủ động li dị chị và em chỉ đến với anh khi anh chị đã hoàn tất thủ tục li hôn.

Chị cũng đã biết anh bỏ chị như là một cuộc trốn chạy, trốn chạy một bà vợ chỉ biết lủi vào một góc bếp trong khi anh là doanh nhân, anh muốn sánh vai cùng chị giới thiệu với những người bạn trong ngành, chứ không phải sánh vai với một bà nội trợ nhếch nhác chỉ biết đường và muối trong xó bếp.

goi-chi-nguoi-dang-muon-chong-em
Tự chị làm khổ chị và làm anh, những người xung quanh cảm thấy mệt mỏi vì "mượn chồng em"

Em đã làm bạn với chồng chị suốt một thời gian dài trước khi anh có quyết định li dị chị. Như chị đã nói anh yêu và thương B (con của anh và chị), và anh cũng rất thương chị (vợ trước của anh).

Nhưng anh cảm thấy sợ, và áp lực khi phải về nhà. Không phải chị xấu, chị có nhan sắc nhưng tự chị làm khổ chị và chồng chị (người mà chị nói hết lòng vì anh). Nhưng thật sự chị có hiểu anh cần gì không?

Anh cần một người vợ hiểu anh. Biết anh cần gì, biết làm đẹp, biết chưng diện để khi bạn bè tới nhà anh có thể tự hào rằng cô vợ mình đẹp nhưng cũng rất đảm đang. Chứ không phải một người chỉ biết đảm đang đến mức bụng thì bự, tóc thì rối bù, người thì chỉ có mỗi mùi dầu ăn, mùi nước mắm.

Anh là doanh nhân, anh đã hy sinh cả cuộc đời bon chen chỉ để cho chị và B một cuộc sống sung túc, đầy đủ. Anh chỉ biết làm ăn, và hạn chế các cuộc vui thâu đêm chỉ để về với chị.

Nhưng khi bước vào nhà, thấy chị bận rộn dưới bếp, mặc áo quần dơ dáy, anh thấy tủi, thấy quá thảm. Anh đã nhiều lần đề cập thuê người giúp việc nhưng vì chị quá sợ mất chồng nên chị đã làm hết việc nhà.

Chị yêu anh nhưng ở chị không có sự tin tưởng nên chính chị đã đẩy anh ra khỏi vòng tay của mình.

Chị không đi làm nhưng chị rất bận, bận đến nỗi đến ngày kỉ niệm của hai người chị cũng không nhớ nỗi. Và em là người nhớ hết những ngày kỉ niệm của hai người (có phải nực cười lắm không chị?).

Anh buồn vì không bao giờ góp ý được với chị, người đang mượn chồng em.

Thời điểm nghe anh buồn, tâm sự với em biết bao điều về chị. Em thật sự không tin nổi, và em luôn khuyên anh hãy một lần nói hết với chị những nỗi niềm trong lòng anh. Nhưng chị biết anh đã nói thế nào không? “Em biết không, cứ mỗi lần anh mở miệng định nói với vợ anh thì cô ấy chỉ nói một câu xanh rờn “để yên em ngủ, mai em phải dậy sớm đi chợ”. Anh buồn, anh đâu cần cô ấy phải tần tảo như vậy. Anh dư sức dẫn vợ và con đi ra ngoài ăn mà”.

Không biết bây giờ khi đọc những dòng em kể, chị có suy nghĩ lại về mình cách đây 2 năm không? Chị có rùng mình khi nghĩ lại hình ảnh của chị lúc đó không?

Chị hãnh diện vì anh đã để lại cho chị và B ngôi nhà. Đó là ý kiến của em. Em thấy tội khi chị phải một mình nuôi B mà phải ở nhà thuê. Còn em đã và đang đi làm, và bây giờ có anh bên cạnh nên bọn em có thể làm lại.

Chị trước kia chỉ ở nhà nội trợ, chưa bao giờ đi làm, tiếp xúc với ai nên khi B bị bệnh chị cũng không thể trở tay một mình. Cũng chính em động viên anh qua phụ và chăm B. Em biết người phụ nữ ở 1 mình chăm con bệnh sẽ rất vất vả, đó là lúc chị cần bờ vai dựa vào. Em chấp nhận để anh ở bên chị những lúc chị cô đơn, yếu đuối nhất.

Em biết bây giờ chị nhận được nhiều tiền trợ cấp từ anh và trong đó cũng có tiền đóng góp của em. Em định không kể nhưng vừa nhận được bức thư hả hê, không biết trước sau của chị nên em phải nói. Tất cả những món đồ chị chưng diện là tiền mồ hôi nước mắt của em và anh làm ra. Chị hiện nay vẫn ở nhà và chỉ biết dựa vào tiền trợ cấp.

goi-chi-nguoi-dang-muon-chong-em
Tiền chị đang dùng là mồ hôi nước mắt của em và anh đổ ra

Em chấp nhận chị gọi em là người giựt chồng chị vì chị rất bảo thủ, chị không nghe anh góp ý. Nên không giữ được chồng là lỗi ở chị chứ không phải do em dùng thủ đoạn để cướp giật.

Em quý trọng anh và chưa bao giờ đi xa giới hạn khi anh còn là chồng chị. Em  và chị đến với nhau không phải chỉ dựa vào sự trẻ trung của em. Nếu chỉ vậy thì cần gì anh phải làm đám cưới với em trước mắt họ hàng 2 bên. Và ra phường để làm giấy hôn thú?

Anh đến với em vì em là người tốt, biết suy nghĩ cho người khác, mặc dù người kia luôn nghĩ xấu về em. Nhưng em không quan tâm, em chỉ thấy tội và thương chị.

Anh luôn nói: “Vợ cũ của anh ích kỉ, lúc nào cũng chỉ biết trách em. Vậy sao em phải nghĩ cho chị ấy làm gì?”. Chị biết em trả lời thế nào không: “Không sao đâu anh, bây giờ chị cô đơn một mình, chị hận em cũng là điều bình thường. Em chỉ mong chị có thể thay đổi suy nghĩ, sáng suốt để có thể có được tình yêu mới”.

Chị có thấy đứa nào cướp chồng người khác mà được mẹ chồng yêu thương không? Đã bao giờ chị nhớ đến ngày giỗ của ba chồng chị, ngày sinh nhật của mẹ chồng chị?

Bây giờ chị có thể tự hào chị đi với chồng em thì người đời không chê trách chị như trước đây họ đã từng nói với em. Nhưng chị ơi, em khác chị, em sống cho em và cho gia đình em. Em chỉ quan tâm chồng em đang nghĩ gì thôi. Em tin chồng em cũng như vậy nên em tạm thời cho chị mượn chồng em. Chứ không phải anh hối hận và muốn trở về với chị.

Chào chị, người đang mượn chồng em.

Xuân Anh Lê