"Vợ cậu vừa vui vẻ với tôi giá có 100 ngàn thôi đấy" và cách đáp trả đầy quyết đoán của ông chồng hiền như đất

Trước giờ tôi vốn là gã chồng hiền, tôi nghĩ mình đủ tốt để vợ sẽ không nỡ làm chuyện có lỗi với tôi. Vậy mà cô ấy lại đi với gã hàng xóm đến độ anh ta nói với tôi giá vợ mình chỉ 100 ngàn khiến tôi vô cùng cay cú.

Tôi và vợ sinh ra cùng quê, lớn lên cùng nhau. Từ nhỏ chúng tôi đã được gán ghép làm một đôi. Tôi thì hiền lành, cục mịch, còn vợ tôi thì khá đanh đá chua ngoa. Ai nhìn vào cũng ngán ngẩm và đồng ý tán thành nếu chúng tôi có thành đôi thì vợ sẽ làm chồng, còn tôi sẽ nghe lời vợ.

Ban đầu, hai đứa ghét nhau lắm. Nhưng rồi run rủi thế nào mà sau khi tốt nghiệp cấp 3, hai đứa lại thi vào cùng 1 trường đại học. Thế rồi dù không có học cùng lớp nhưng lên thành phố cũng thuê nhà trọ, cũng ở nhà trọ như ai, chúng tôi lại ở gần nhau do ông bà hai bên bàn bạc như thế cho có bạn bè, có hàng xóm này kia.

Tôi thì chỉ sợ đi chơi bị nó mách mẹ, mà mẹ tôi thì khó tính lắm. Rồi nó cũng chẳng dám đi đâu vì sợ bị tôi mách lẻo. Hai đứa cứ tự quản nhau trong vô thức như vậy thôi.

Lẽ ra chắc chẳng có tình yêu nào xảy ra nếu như đợt đó tôi không ốm. Nó ở phòng bên cạnh không thấy tôi dậy đi học là sang gọi ý ới. Tôi mở cửa ra mặt mày nhăn nhó, người tôi sốt cao. Nó kêu tôi nằm xuống rồi lục đục nấu cho tôi 1 bát cháo. Thất mình đượcyêu thương, được quan tâm. Sau lần đó thì tôi để ý đến nó nhiều hơn và yêu lúc nào không hay.

“Vợ cậu vừa vui vẻ với tôi giá có 100 ngàn thôi đấy” và cách đáp trả đầy quyết đoán của ông chồng hiền như đất

(Ảnh minh họa)

Giờ thì ra trường và đã làm vợ làm chồng được gần 6 năm. Trước giờ tính tôi thì cục mịch nên cũng không được lãng mạn gì. Tôi với vợ sống khá khô khan. Còn vợ tôi thì thích này nọ nữa. Nhưng rồi có chuyện là vợ tôi sau khi sinh hai đứa con cho tôi người cũng sập sệ đi nhiều. Tôi thì đang cái lúc bận công việc cho việc phát triển sự nghiệp thăng quan tiến chức thế nên không có nhiều thời gian quan tâm cô ấy.

Tôi đã nghĩ mình cứ đem tiền về cho vợ, cứ như thế cũng phải đến mấy tháng gần đây chúng tôi không hề có gần gũi nhau. Tôi đi làm về mệt nên chỉ vừa về đến nhà tắm rủa xong là lao vào công việc, hoặc không thì cũng chỉ làm một số việc rồi đi ngủ sớm.

Đợt đó, bên cạnh nhà tôi có 1 gã vừa mới chuyển đến. Tôi thì không để ý anh ta lắm. Đâu đó cũng bằng tuổi tôi hoặc trong khoảng đó. Một vài lần đi làm về chúng tôi có hỏi thăm xã giao với nhau vài câu thôi.

Thật sự sống ở thành phố lâu nên tôi cũng bị nhiễm cái tính sống cá nhân của mọi người. Chứ mà ở quê có hàng xóm mới kiểu gì cũng hoan hỉ chào đón vui vẻ lắm. Nhưng sống ở đâu thì theo vậy, ở thành phố mà sống kiểu ở quê cũng nguy hiểm bởi trên thành phố tôi thấy người ta toan tính nhiều hơn.

Gã đó chuyển đến được khoảng hơn 1 tháng thì thân thiết với tôi lắm. Thậm chí còn qua mời tôi đi uống bia. Tôi thì cáo từ 1 lần được chứ lần 2 lần 3 thì cũng ngại. Thế rồi đi uống với nhau, gã ta cứ tỏ ra thân thiết với tôi. Sau khi hỏi tuổi thì gã đó hơn tôi được chừng 4 tuổi. Thế là cứ xưng cậu và tôi như anh em.

“Vợ cậu vừa vui vẻ với tôi giá có 100 ngàn thôi đấy” và cách đáp trả đầy quyết đoán của ông chồng hiền như đất

(Ảnh minh họa)

Tôi cũng không quan tâm lắm đến cái gã đó. Cũng vì tôi thấy mình đâu có cần thiết phải như thế. Dù gì thì cũng không quan trọng gì, tôi cũng không muốn kết giao. Nhưng rồi ai mà ngờ được sự đời cơ chứ. Hôm đó, tôi vừa đi làm về thấy gã đó trước cửa nhìn rồi cười cười. Đang chưa biết làm sao thì gã ta đến nắm tay tôi rồi nói cợt nhả:

- Vợ cậu vừa vui vẻ với tôi giá có 100 ngàn thôi đấy. – tôi sốc, thật sự sốc lắm nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại ngay khi ấy, tôi liền cầm ví lên, mở ra lấy một tờ 100 ngàn rồi đưa cho gã ta và nói đầy quyết đoán:

- Đây là tiền tôi trả công anh vì đã giúp vợ tôi vui vẻ, dạo này tôi đang bệnh nên không giúp cô ấy được.

- Cậu… cậu… bệnh gì cơ? – tôi cầm ví đưa thêm cho anh ta 100 ngàn rồi nói tiếp:

- Còn đây là tiền cho anh, anh đi khám thử xem hi vọng không mang bệnh vào người.

Tôi dắt xe vào nhà, anh ta đứng chờ chồng ở ngay cửa. Tôi biết vợ sẽ tự thú nhận với tôi. Vừa vào nhà cô ấy đã quỳ xuống và cầm 100 ngàn đó nói cho tôi toàn bộ. Cô ấy muốn bỏ đi nhưng tôi không đồng ý. Tôi biết, tôi quá bận với công việc, là tôi không quan tâm vợ nên mới để cô ấy ngã vào tay kẻ khác. Tôi không thể trách vợ, cũng không thể để mẹ của các con mình bỏ đi.

Tôi tự nhận trách nhiệm về chính mình trước khi đổ lỗi cho người vợ của mình. Tôi chấp nhận tha thứ cho cô ấy cũng giống như việc tôi chấp nhận lỗi lầm của chính mình để cho cả hai cơ hội sửa sai dù tôi biết nó sẽ mãi là vết thương lòng nhưng có lẽ đó là cách giải quyết hợp lý nhất.

Theo Thể thao xã hội