Theo chân chị dâu đi đánh ghen

Khi nghe phong thanh tin anh cặp bồ, tôi không hề tin. Tôi không tin, chị dâu lại càng không tin. Chị còn ra sức bảo vệ chồng mình và an ủi ngược lại tôi rằng, chị ở với anh 4 năm, chị biết rõ anh.

Mặc dù chị dâu em chồng là mối quan hệ mà không dễ dàng gì hòa thuận với nhau, nhưng tôi thực lòng rất quý chị. Từ ngày chị về làm dâu nhà tôi, bố mẹ tôi cười nhiều hơn. Anh tôi không còn cảnh đi sớm về muộn trong tình trạng nửa tỉnh nửa say nữa.

Cả nhà tôi ai cũng phải công nhận rằng từ ngày có chị, anh tôi tỏ ra tu chí làm ăn hẳn. Anh vốn là con cả trong nhà, lại là con trai duy nhất nên được bố mẹ tôi cưng chiều từ nhỏ. Ngày đẻ anh, mẹ bảo mẹ đau đẻ suốt 2 ngày liền. Đau đến mức muốn chết đi sống lại, đau đến mức đẻ anh suốt 10 năm sau mẹ mới dám sinh tôi.

Thế nên khi anh sinh ra, cả nhà xúm vào chăm anh. Anh khóc có người bế, anh đòi có người cho. Đến thậm chí tôi cũng được bố mẹ dạy là phải nhường nhịn anh, dù anh lớn hơn tôi đến gần cả giáp.

Chị dâu tôi vốn là giáo viên cấp 1. Chị hiền có tiếng ở khu này. Ngày anh tán tỉnh chị, tôi là đứa thường ngồi chỉ cho anh các chiêu để anh làm quen. Chứ đàn ông danh bất hảo như anh, chắc chị dâu tôi chả bao giờ dám lại gần ấy chứ.

Sau này chị dâu tôi bảo thương anh vì trước chị, anh chả nói câu gì, cứ tối đến là lại ngồi "đúc bê tông" ở nhà chị xem ti vi suốt. Chỉ có tôi biết, nếu anh mở lời ra thì chắc chắn bố mẹ chị đã tiễn ngay ra khỏi nhà rồi, nói gì đến suất ngồi lì ở phòng khách suốt cả năm như vậy.

Là em gái, tôi biết anh yêu chị thật lòng. Dù đôi khi tính tình anh nóng nảy, nói năng không điềm đạm song anh là người đàn ông biết quan tâm tới người khác, dịu dàng tình cảm, nghiêm túc. Vì thế, khi nghe phong thanh tin anh cặp bồ, tôi không hề tin. Tôi không tin, chị dâu lại càng không tin. Chị còn ra sức bảo vệ chồng mình và an ủi ngược lại tôi rằng, chị ở với anh 4 năm, chị biết anh không phải người như vậy.

Thế nhưng một hôm đang ngồi uống cà phê với bạn thì chị gọi. Giọng chị đứt đoạn vì nấc nghẹn. Chị bảo tôi hãy nhanh chóng bắt taxi hoặc xe ôm đến ngay lập tức. Khi tôi vội vã chạy đến nơi mới biết, chị dâu đang đứng cạnh một nhà nghỉ. Chị bảo tôi rằng chị thấy anh vào đây, đã vào được 30 phút rồi nhưng chị không đủ can đảm để lên xác nhận. Chỉ nghe chị kể thôi mà mặt tôi đã nóng lên vì giận dữ.

Tôi nắm tay chị kéo vào quầy lễ tân và làm ầm lên đòi biết căn phòng của người đàn ông trong điện thoại. Tôi còn dọa là nếu không nói tôi lôi cả công an phường đến lập biên bản vì chứa chấp gái mại dâm. Tôi còn đưa ảnh gia đình anh chị cho cô ta xem. Sợ tôi gây sự làm ầm ĩ lên thì mất khách, cô ta buộc phải chỉ phòng cho tôi.

Theo chân chị dâu đi đánh ghen

Chị dâu tôi nước mắt lưng tròng đứng chôn chân ở cửa phòng

Tôi sầm sập gõ cửa. Anh cáu kỉnh đáp lời rồi mở cửa ra. Trên người chỉ kịp tạm quấn vội chiếc khăn tắm của nhà nghỉ. Nhìn thấy tôi, thấy chị, anh hốt hoảng đứng đơ cả người ra. Chị khóc nhìn anh chết lặng. Tôi không nói không rằng xông vào giật chiếc chăn trên giường ra.

Những gì nhìn thấy đúng như trong đầu đang nghĩ. Chị ôm mặt chạy đi không kịp nói một tiếng nào. Tôi giận anh, giận chị hiền lành. Tôi giơ tay tát liên tiếp vào mặt con bồ của anh rồi quay sang chỉ vào mặt anh gào lên: "Sao anh chừng này tuổi rồi mà ngu thế! Đời này anh chỉ lấy được một người vợnhư chị tôi thôi!".

Tối hôm đó cả nhà tôi đi tìm chị. Gọi điện cho chị không được, tôi vờ sang nhà đẻ của chị thì bố mẹ chị cũng không biết gì. Anh tôi lồng lộn lên lục tìm khắp nơi bạn bè.

Chị tôi lặng lẽ ra đi như thế, không nói một câu nào. Có lẽ trái tim chị đau đớn đến nỗi không thể chấp nhận được sự thật như vậy. Một tuần sau chị nhắn tin cho tôi bảo thu dọn đồ đạc của chị, chị sẽ về đón bé Bin theo cùng. Chị không thể sống với người đàn ông phụ tình như anh tôi được.

Dù tôi khuyên can như thế nào, bố mẹ tôi nói ra sao, chị nhất quyết lắc đầu. Chị bảo cả đời chị đã tin một lần và không thể nào sống với nhau khi không còn niềm tin được nữa.

Tôi giận anh nhưng cũng giận chị. Không phải vì tôi là em gái anh nên tôi mới nói vậy. Thực tế thì đàn ông cũng năm bảy loại, tôi không cho rằng anh tôi làm vậy là đúng. Song đàn bà cũng không nên hiền lành rồi bi thương như chị. Chị có thể xông vào đánh ghen thỏa sức trong lòng. Chị cũng có thể đánh anhh tôi, hành hạ anh tôi cho thỏa nỗi đau trong lòng. Nhưng chị không làm gì hết, chị bỏ chạy. Giờ chị lại muốn đem cả con mình bỏ chạy. Trốn chạy phỏng có ích gì hả chị?

Đôi khi hạnh phúc là phải đấu tranh. Chị chỉ vun đắp cho tình yêu của mình mà không nghĩ rằng cần có lúc phải dành giật, phải gồng mình lên để chiến đấu. Chấp nhận buông tay dễ dàng như vậy sao?

Theo B. Vy(PhunuNews)